[Bảy ngày] – Chương 7


Chương 7: Ngày thứ bảy

Chuyển ngữ: Sunshine Team

Khi tôi tỉnh lại thì đã nằm trong phòng ICU, băng bó cả người, không nhấc nổi tay, cổ họng sưng to không phát ra âm thanh. Tôi nằm ở bệnh viện mà Đàm Ninh thực tập, cậu ấy đứng sau lưng bác sĩ chủ trị dùng ánh mắt trấn an tôi đừng sợ hãi.

Tôi đã nghĩ đến kết quả tệ nhất. Mà sự thật cũng không có gì khác. Đàm Ninh rũ mắt nói cho tôi biết chỉ có một mình tôi sống sót.

Mấy ngày đó, tôi nằm trong phòng bệnh mà tâm tình rất sa sút. Trong lúc đó tôi không hề nhìn thấy Diệp Khâm, Đàm Ninh báo cho tôi biết anh ấy đang xử lý hậu sự.

Tôi chờ anh ấy đến.

Tôi muốn nói với anh rất nhiều chuyện. Dù không thể nói nhưng anh ấy có tính kiên nhẫn rất cao, tôi nghĩ mình dốc lòng khoa tay múa chân, hẳn anh ấy sẽ hiểu được.

Tôi nghĩ sự việc sẽ rất thuận lợi. Cuối cùng có một ngày tôi tỉnh lại thì thấy anh ấy bên giường.

Tôi thò tay bắt lấy góc áo của anh nhưng anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi như người xa lạ.

Anh ấy nói: “Cô rất muốn gả cho tôi đúng không?”

Tôi nhìn anh ấy, cảm thấy có chỗ nào không đúng. Trực giác nghĩ phải lắc đầu nhưng đề nghị anh ấy đưa ra rõ ràng là rất mê người.

Tôi đã thích anh nhiều năm như vậy. Tôi rất muốn được ở cùng anh, sao lại không muốn gả cho anh cơ chứ.

Anh ấy vừa nhìn tôi vừa cười cười: “Đợi cô xuất viện rồi chúng ta kết hôn. Tôi sẽ thực hiện điều ước này như cô mong muốn.”

Có vẻ anh đang hiểu lầm điều gì đó. Nhưng tôi nghĩ, về sau còn có rất nhiều thời gian, nhất định tôi sẽ có cơ hội hiểu rõ nguyên do rồi giải thích rõ ràng với anh. Tôi không từ chối đề nghị của anh, chờ ngày anh đưa tôi đi đăng ký. Ngày đó vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, cổ tay run rẩy viết chữ không rõ ràng. Tay anh vòng qua lưng tôi như khi còn bé dạy tôi viết chữ vậy, cầm chặt tay phải của tôi viết từng nét tên của tôi.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ở khoảng cách gần như vậy. Gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh ấy, mũi cùng bờ môi khẽ giương. Trên người anh ấy dường như có mùi nước hoa nhẹ. Tôi ngẩn ngơ không chú ý kí tên, lòng thầm nghĩ muốn gần gũi với anh ấy, còn áp sát lại mà không hề nghĩ khuôn mặt đã bị phá hủy, giờ đang nhăn nhúm hết lại.

Tôi nghĩ, tương lai thời gian dài như vậy, tôi có thể chữa khỏi khuôn mặt của mình. Dù không thể nói, bắp thịt cổ tay cũng không lớn như trước kia nhưng chờ tôi có thể viết chữ lần nữa, tôi sẽ nói cho anh biết tôi thích anh, sẽ không để cho anh ấy thất vọng.

Nhưng cuối cùng tôi không đợi được đến ngày đó.

Từ hôm đó cho đến khi tôi qua đời, trừ ngày kết hôn ấy, tôi không còn cơ hội gặp được anh ấy nữa. Dù tôi cố gắng dùng cách nào để anh ấy chú ý thì anh ấy cũng không trả lời.

Rốt cuộc tôi cũng biết ý nghĩa thực sự Diệp Khâm đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh chỉ muốn trả thù tôi. Nhưng tôi không nghĩ ra lí do. Không có ai chịu nói cho tôi biết đáp án. Trong phòng đều là vệ sĩ đích thân anh ấy sắp xếp, bọn họ lạnh lùng ít nói, không hề trả lời bất cứ điều gì. Anh ấy nói như tôi mong muốn nhưng tôi không ngờ đây lại là một cái nhà tù, một cái lồng giam.

Diệp Khâm đã hẹn thầy phong thủy, anh đang trên đường trở về biệt thự. Thư ký đã xử lý hậu sự thỏa đáng, vừa báo cáo với Diệp Khâm, vừa đưa một xấp tư liệu cho anh ấy.

Bệnh án của tôi cũng nằm bên trong. Anh ấy không đếm xỉa tới. Tất cả ghi chép về bệnh tình của tôi ba năm qua đều ở trong đấy, anh ấy tiện tay lật hai trang, dừng lại ở tờ trắc sinh vân tay ba năm trước đây và ảnh chụp CT [1].

[1] Chụp CT là chụp cắt lớp vi tính, đó là kỹ thuật dùng nhiều tia X quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang, phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để cho ra hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.

Anh ấy nhìn trong chốc lại rồi tiện tay đóng lại. Anh khép mắt nghỉ ngơi.

Tôi nhìn áng mây nơi chân trời xa xôi qua cửa lớn. Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi, thời tiết thật đẹp. Chỉ hai đến ba tiếng đồng hồ nữa là linh hồn của tôi sẽ tan hết.

Tôi giơ tay bắt lấy góc áo Diệp Khâm. Anh ấy không phát hiện. Có lẽ anh đã chẳng còn nhớ, khi còn bé có một người đã vào siêu thị ôm một đống đồ ăn vặt của tôi đi ra, rồi đã thường xuyên dùng cách này để dắt tôi về nhà. Dù sao anh ấy vẫn đối xử rất tốt với tôi.

Hai giờ sau, Diệp Khâm trở về biệt thự tôi đã từng ở ba năm.

Dì Dương đã thu dọn di vật của tôi xếp vào mấy cái thùng, lúc anh ấy đến thì các cậu vệ sĩ đang bê ra sân. Dì Dương gọi anh ấy “thiếu gia”, anh ấy “ừ” một tiếng, nhấc chân định đi thì cơn gió khẽ thổi qua, một tờ giấy đơn bay đến dưới chân anh ấy.

Anh ấy xoay người nhặt lên, đưa cho dì. Nhưng lúc nhìn lướt qua, dường như đã gặp một cú sốc lớn.

Anh ấy đòi xem bản bệnh án trong tay thư ký, vội vàng lật đến tờ trắc sinh vân tay rồi so với tờ giấy kia. Tay anh run nhè nhẹ, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Tờ giấy đó chính là cam kết của tôi và em tôi bảy năm trước. Lúc đó chúng tôi đã cùng nhau ký tên, điểm chỉ, trang trọng để chứng tỏ chúng tôi có thể tuân thủ.

Khi đó em gái tôi còn thuận miệng nói: “Chị, vân tay của chị có cái đinh ốc tròn thật. Của em không có này.”

Khi đó Đàm Ninh nói, cam kết này của chúng tôi không có giá trị, chưa chắc chúng tôi sẽ tuân thủ. Cậu ấy nói, nếu như cậu ấy có người trong lòng, nhất định cậu ấy sẽ nắm thật chắc.

Em gái tôi ký cam kết nhưng em ấy không thể làm được. Tôi cho rằng Đàm Ninh chỉ tiện miệng nói vậy nhưng cậu ấy lại thật sự nỗ lực.

Trước đây tôi không biết người trong lòng Đàm Ninh là Diệp Khâm.

Tôi là Kiều Xu. Em gái của tôi sinh ra muộn hơn tôi vài phút, tên của em ấy là Kiều Sầm.

Ngày xảy ra hỏa hoạn đó, áo khoác tôi mặc là của em gái tôi. Sau trận hỏa hoạn ấy, Đàm Ninh đổi trắc sinh vân tay của tôi và em gái tôi, nói với tất cả mọi người người chết là Kiều Xu, tôi là em gái Kiều Sầm. Cậu ấy còn nói, vì sợ tôi tức cảnh sinh tình nên ở trước mặt tôi đừng nhắc đến tên tôi và tên chị gái.

Sau khi tôi kết hôn vào biệt thự ở không lâu, Đàm Ninh có đến thăm. Khi đó dì Dương lỡ lời gọi tôi là Kiều Sầm. Tôi tưởng bà ấy nói nhầm. Không ngờ sau đó Đàm Ninh lại chụp cho tôi cái mũ mắc bệnh tâm thần nhẹ, khuyên dì Dương về sau đừng để tôi nghe được bất kỳ điều gì về tên của hai chị em nhà họ Kiều.

Từ đó về sau, dì Dương chỉ gọi tôi là cô Kiều.

Sau này, Diệp Khâm dọn văn phòng đến nơi khác. Không lâu sau đó, Đàm Ninh tốt nghiệp, cậu ấy cũng nói với tôi, cậu ấy được làm nhân viên chính thức của bệnh viện nhưng phải chuyển đến thành phố khác.

Từ đó, khi tôi còn sống không còn nhìn thấy Đàm Ninh. Cậu ấy giấu giếm tất cả mọi thứ thật hoàn hảo. Từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều không biết. Cho đến hai tháng trước, đột nhiên tôi bất tỉnh được đưa vào bệnh viện nên mới vô tình biết được mọi chuyện từ cuộc nói chuyện phiếm của hai gã vệ sĩ, là Đàm Ninh chủ động xin chuyển, chỉ nhằm để khoảng cách với người cậu ấy thích gần thêm một chút.

Cậu ấy đã từng nói với tôi, cậu ấy sẽ nắm thật chắc nhưng tôi không để ý.

Ý thức của tôi đã trở nên mơ hồ không rõ. Đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng tôi được ở bên người Diệp Khâm.

Tôi thấy anh ấy lung lay sắp đổ, dường như bị rút sạch sức lực. Thư ký nhanh mắt đỡ lấy anh ấy. Anh đột nhiên che mặt, từng giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Tôi chưa từng thấy anh rơi lệ. Mà cũng không muốn thấy anh như vậy.

Tôi tình nguyện để anh mãi mãi không biết sự thật.

Thật ra tôi có nhiều chuyện muốn nói với anh… Muốn gọi “anh” lần cuối. Cuối cùng nói một câu em thích anh. Em không hề trách anh.

Nhưng anh lại không thể nghe được.

Anh ơi, nếu như còn có kiếp sau, nhất định phải nhớ có một cô gái thích nắm góc áo của anh, trong mắt của cô ấy chỉ có hình dáng của anh.

Cô ấy sẽ mãi mãi thích anh.

Nói đến “Bảy ngày”, vì đã biết được kết thúc của truyện nên những lần sau đọc lại mình lại thấy khó chịu vô cùng, mỗi lần đọc là mỗi lần tức ngực nhưng vẫn phải cố beta cho mọi người cùng đọc. Đã đọc truyện nhiều lần, nhưng lần này đọc bản edit mình mới hiểu rõ từng câu chữ. Diệp Khâm không hề đáng trách, chỉ tiếc anh không biết mọi việc sớm hơn. Từ đầu đến cuối là trò đùa của Kiều Sầm và Đàm Ninh, có lẽ là không chiếm được nên cũng không muốn người khác được hưởng. Kiều Sầm biết cho dù mình làm gì thì Diệp Khâm cũng sẽ không chấp nhận cô ta nhưng cô ta vẫn chọn lừa dối Kiều Xu, không cho chị gái mình biết sự thật để rồi cả ba cùng đau khổ. Có lẽ Đàm Ninh nghĩ kế hoạch của mình quá hoàn hảo, rồi sẽ có ngày cô ta có thể sống cùng Diệp Khâm nhưng cô ta đâu nghĩ đến một khi Diệp Khâm biết sự thật sẽ ra sao…

Trong truyện này Kiều Xu phải chịu nhiều đau khổ, cô ấy phải chịu dằn vặt về tâm lí, về thể xác bao nhiêu năm nhưng mình nghĩ người đau khổ nhất là Diệp Khâm, người mình yêu thương nhất, cuối cùng chính mình lại là người hủy hoại cô ấy…

Trong lúc tình cờ, mình tìm được câu chuyện của một người lính cứu hỏa đã bị hủy hoại cả khuôn mặt nên muốn chia sẻ để mọi người biết họ đã phải đau khổ thế nào… http://kenh14.vn/cay-ghep-mat-thanh-cong-cho-nguoi-linh-cuu-hoa-bi-lua-huy-hoai-toan-bo-guong-mat-20160825182431826.chn

– Tui là giải phân cách cảm xúc –

Thực ra mục đích edit truyện này của mình cũng đơn giản thôi. Mình đọc truyện này thấy tức quá nên muốn mọi người đọc cùng để tức cùng đó =)) Tức một mình đâu có vui, nhiều người cùng tức mới vui.

Cảm xúc của mọi người thế nào? Hãy chia sẻ với mình ở dưới cmt nhé. Và đừng quên PR truyện của mình với các bạn khác nha 😘

Cảm ơn và yêu các bạn rất nhiều.

42 Comments

  1. taopho5k nói:

    T cứ tưởng cái kết sẽ cảm động lm, không ngờ lại cứ có 1 người phải đóng vai ác thế này. Diệp Khâm là nạn nhân nhưng thực ra rồi đây anh ta sẽ có rất nhiều điều để tiếc nuối. Một dấu vân tay có thể lừa được cảnh sát nhưng đến cả người thân thiết cũng bị lừa bởi trò mèo ấy thì phải tự trách mình. Chương trước thấy dù em gái đóng giả chị, nam chính vẫn nhận ra được, mình còn tưởng anh ta có gì ghê gớm lắm. Sau này nhớ mà đi đổi lại tên bia cho người ta.

    Đã thích bởi 2 người

    1. Tui thấy cũng không thể trách nam chính được ý cô. Vì số thời gian nam chính tiếp xúc với nữ chính sau khi bị bệnh là không nhiều. Chỉ có vài phút khi cô ấy trong bệnh viện, một lúc khi đám cưới. Hết. Mà lúc đó nữ chính còn không thể nói được nên chuyện nam chính không nhận ra theo tui là dễ hiểu. Tất nhiên là ai bảo mẹ anh là mẹ kế =)))

      Thích

      1. taopho5k nói:

        t không nói chuyện không nhận ra là khó hiểu hay vô lý, t chi thấy là rồi anh ta sẽ phải ân hận cả đời thôi. Nữ chính cũng quá yếu đuối, thụ động chấp nhận mà không có nỗ lực gì. Lúc đầu t còn tưởng là chị này từng làm gì sai nên mới sống hèn mọn như vậy.

        Đã thích bởi 2 người

  2. Peaxh nói:

    Đọc xong tức thật :)))
    Trời ơi cuối năm rồi còn làm 1 vố T.T

    Đã thích bởi 3 người

    1. Peaxh nói:

      Nhưng cũng không quên cám ơn cô đã edit để mọi người cùng tức chung. Đúng là không ngờ được cái kết :)))

      Đã thích bởi 3 người

      1. Các cô tức là tui vui rồi =))))

        Đã thích bởi 2 người

    2. Tức một thể luôn những chuyện buồn của 2019 để đón 2020 thật rực rỡ nha 😉

      Đã thích bởi 1 người

      1. DISIMUT nói:

        Tức thật sự, vì sự ích kỷ của 2 người mà thành ra cả 4 người cùng đau khổ, cuộc sống mà, sống ác vậy thử hỏi các người nhận lại điều gì, 1 là 1 người ra đi mãi mãi còn người thứ 2 thì cho dù cố gắng cả đời đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không có được thứ mình muốn đâu

        Đã thích bởi 2 người

      2. annleslife nói:

        Theo phong cách “ngôn tình” thì sau khi phát hiện sự thật, Diệp Khâm sẽ “vật” cho chị Đàm Ninh kia lên bờ xuống ruộng rồi ra mộ Kiều Xu dựa vào đó nước mắt tuôn rơi. Nghĩ vậy đỡ tức chút rồi =))

        Đã thích bởi 3 người

      3. 😂😂😂

        Thích

  3. Ngọc Bích nói:

    Đọc xong mà thấy tức ngực dã man :(((( đau lòng quá. Thể loại em gì mà lại như này, thể loại bạn nào như này??? Khó chịu thật sự

    Đã thích bởi 1 người

    1. Ôi lúc đầu em đọc cũng tức như chị ý. Nữ chính thì tử tế mà toàn gặp phải những người halo. Rồi thể nào cũng bị quả báo thôi chị ạ

      Đã thích bởi 1 người

      1. Ngọc Bích nói:

        Bực thật sự ý, ko thể chịu nổi. Đc cả con bạn lần con em, halo v~~~~

        Đã thích bởi 1 người

  4. Kim Ngân nói:

    một chút sad cuối năm cho đời nhẹ tênh…

    Đã thích bởi 1 người

  5. thyliu nói:

    Mong chuyện có phần 2 để nu9 Có thể sống lại, mình tìm truyện cũng có nhiều lí do, bởi cuộc sống vốn dĩ ko công bằng nên muốn bước vào thế giới khác có thể toại nguyện hơn.. Híc. Tội nam nữ 9

    Đã thích bởi 1 người

    1. Linhturtle nói:

      Chờ p2 Trọng sinh, quật chết team xảo trá kia đi 😤

      Đã thích bởi 1 người

      1. Không có phần hai đâu à

        Thích

  6. Lu Sơ nói:

    Tức thật cô ơi

    Đã thích bởi 1 người

  7. Di nói:

    Ông trời không thương 2 người … buồn ☹️

    Đã thích bởi 1 người

  8. nhất nhất phong hà cử nói:

    Khai trương 1/1/2020 đúng 1 truyện ngược tâm ngược lòng đến khóc…😓😭😭

    Đã thích bởi 1 người

    1. tranghoanght nói:

      Chẳng hiểu sao đọc xong lại thấy thương nam chính. Rõ ràng là anh ý ko làm gì sai cả mà lại chịu sự xa lánh của nữ chính, là ai mà chẳng giận. Đã thế lúc tai nạn xảy ra nữ chính lại mặc áo của em gái nữa nên anh ý mới hiểu nhầm là nữ chính chết, thế mà ko ghét cay ghét đắng đứa em còn sống mới lạ. Mà đã ghét rồi thì ko để ý đến nữa nên làm sao nhận ra đc. Để cuối cùng lúc nữ chính chết rồi anh ý mới phát hiện ra. Đau khổ nhất ko phải là người đã chết mà là người còn sống ý, còn sống với tình yêu, nối nhớ thương và sự dằn vặt, sự hối hận ko ai thấu hiểu nổi.

      Thích

  9. Tiennguyen nói:

    Đó là một câu chuyện buồn, phải chi là truyện trùng sinh thì hay hen. Cảm ơn Nguyệt Nguyệt nha

    Đã thích bởi 1 người

    1. Nhưng tiếc thay tác giả là mẹ kế nên đây là truyện SE ạ 😂

      Đã thích bởi 2 người

  10. Mymy nói:

    Ngày mùng 1 đầu năm, đọc xong thấy mà tức luôn á:))) bạn bè cho đến chị em đều mất dạy.

    Đã thích bởi 2 người

  11. Chíu nói:

    01.01.2020
    Đọc xong mà tôi thấy tưcs ngực qá
    Khó chịu qá
    Tks chế đã dịch nhé

    Đã thích bởi 1 người

    1. Cảm ơn chế đã đọc nha

      Thích

  12. ☆易烊千玺☆ (An) nói:

    Không còn lời gì để nói…

    Đã thích bởi 1 người

  13. petite-phuong nói:

    Tức chung với chủ nhà nè… đáng sợ nhất là cái thể loại bạn như thế.. không hiểu sao những người như thế có thể ngủ ngon được không biết…

    Đã thích bởi 2 người

  14. Anh Đỗ nói:

    ghét lắm nha. phải cho trọng sinh về chứ huhu

    Đã thích bởi 2 người

  15. thanhbayby1987 nói:

    Sao cứ phải là nữ chính tỏ tình. Nếu Diệp Khâm tỏ tình với Kiều Xu thì tất cả bất hạnh sau nãy sẽ ko xảy ra. 😭😭😭

    Đã thích bởi 2 người

    1. Lê Mina nói:

      tác giả nếu nói anh này lạnh lùng quyết đoán thì anh í phải tỏ tình trước, lúc đó bi kịch đâu có xảy ra

      Đã thích bởi 1 người

  16. Lê Mina nói:

    má ơi ta tức đứa em gái với nhỏ bạn “thân ai nấy lo” của nữ 9 ghê á! nhưng mà qua truyện này thì t đã rút ra được vài điều: có yêu thì nói huỵch toẹt ra cho rồi, còn có hít drama thì ráng mà hít cho hết chứ đừng tới giữa chừng tự dưng nghẹt mũi cái đi dìa hổng dzui, mốt có đánh nhau thì né mấy cái phòng có hóa chất giùm, và nếu có chị em sinh đôi thì nên áp dụng chiêu “đánh nhanh thắng nhanh” chứ đừng chơi chiêu “mưa dầm thấm lâu”, vã lắm ==’
    May là đọc truyện này ngay cuối năm á, cảm ơn editor nhiều, truyện này lẽ ra phải có thêm khúc kết lúc anh trừng trị cái bà đàm ninh kia cho ng ta hả dạ nữa là cả nhà bớt buồn ròi

    Thích

  17. Dengeki nói:

    Truyện đúng tức =.=
    Plot về cô em gái thì lờ mờ đoán được theo mạch truyện rồi. Nhưng đứa bạn thì đúng chịu -.-, cả truyện tưởng đâu chỉ là một nv bạn hữu mờ nhạt thường thấy ai ngờ lại là chủ mưu lớn.
    Tôi tưởng ông nam 9 sẽ nhận ra chữ của chị n9 qua cuốn nhật ký rồi cơ (dạy viết chứ bao năm mà nhẩy)
    Mới đọc tưởng đâu truyện hào môn thế gia lấy chính trị kinh tế gì ra đấu đá chèn ép nhau… Ra là ko phải motip ấy.
    Thương nữ 9, đáng yêu, tử tế, nghĩ rằng em đã thành đôi với ng mik thích, nhưng không khóc, không nháo, mà lại lặng lẽ trốn đi chờ thời gian làm lành (dù sẽ chả bh lành được). Việc chị sống lặng yên 3 năm, có lẽ ban đầu thì bị thương quá nặng, dưỡng thương đã làm hao mòn hết sức lực chị rồi, về sau này, tổn thương tâm lý, tổn thương thể xác, căn nhà như tù ngục chị sống có lẽ đã khôg cho chị bất kì cơ hội nào để giải thích cho anh. (Có đoạn chị nói làm cách nào cũng ko gây đc sự chú ý với anh mà, giờ viết đc mỗi thư thì chắc gì đã thèm đọc, kiểu như nháo nhào thắt cổ gì đấy, có khi sống thì anh gọi bác sĩ, chết thì bảo thư ký làm đám tang thôi, chứ anh đâu có xuất hiện đâu-tên đầu gỗ cứng hơn đá ấy -.-)
    Buồn nam 9, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cơ hội tỏ tình rồi lại bỏ lỡ, để đến cuối cùng bị người ta che mắt bằng thủ đoạn và âm mưu. Ôm nhầm bia mộ khóc 3 năm rồi lại ôm bia mộ chính chủ mà khóc cả đời…

    Đã thích bởi 1 người

  18. thuyquynh14111997 nói:

    Tức
    Buồn
    Trống rỗng

    Đã thích bởi 1 người

  19. Lạc nói:

    Dạo này đang chán ngôn tình nên tôi định tìm linh dị, trinh thám đổi gió, thế nào mà lại vớ phải truyện này. Đọc phần đầu với tên truyện cũng đoán được kết thúc rồi, định bỏ. Nhưng nghĩ nó ngắn nên đọc thử xem sao. Vừa đọc vừa lơ mơ đoán được mọi thứ, ngay cả việc người Đàm Ninh thích là Diệp Khâm, nhưng không ngờ cô ta lại làm như vậy. Vì sự ích kỷ của cô em và cô “bạn” mà cuối cùng tất cả cùng bất hạnh.
    Đọc xong vừa đau lòng vừa bức bối. Còn sống thì còn hy vọng, nhưng cơ hội sống không có đến cơ hội nhìn nhau lần cuối cũng không còn. Ít ra ở Bất ngộ hai nhân vật chính còn có thể thổ lộ trong giấc mơ, mà ở đây chỉ có thể trông vào ước nguyện “nếu có kiếp sau”.
    Biết rằng mọi thứ là hư cấu và tg hoàn toàn có thể vẽ nên cái kết như mơ, nhưng có lẽ đây là cái kết phù hợp nhất với tổng thể câu chuyện. Dẫu rằng chỉ toàn day dứt, nghẹn ngào.

    Đã thích bởi 1 người

    1. Thế thì vào nhà tui là chuẩn rồi, tui sắp mở một hố linh dị trinh thám luôn nè >,<

      Thích

      1. Lạc nói:

        đặt gạch hóng ~~

        Đã thích bởi 1 người

  20. LN nói:

    Mình vừa đọc xong truyện.

    Thú thật là ban đầu rất ghét Kiều Sầm và Đàm Ninh. Nhưng nghĩ lại thì, hiểu nhầm đáng ra không biến thành bi kịch, nếu nam chính quyết đoán. Anh ta rõ ràng thích Kiều Xu, thích đến mức có thể phân biệt rõ rành 2 chị em sinh đôi giống y như nhau nhưng lại không chịu MỞ CÁI MỒM ra mà tỏ tình hay hứa hẹn, để mà quang minh chính đại bảo vệ người yêu. Đừng có mượn cái cớ là không muốn tổn thương tình chị em của họ, cái này còn ngớ ngẩn hơn cả việc con bé Kiều Sâm kia lừa đẹp cả nam nữ chính 3 năm mà đéo ai biết 🙂

    Lại nói cô em sinh đôi kia 🙂 thật sự cạn lời vì mình rất không ưa dạng này, vì người đàn ông không yêu mình mà hành hạ người thân 🙂 Cái này không phải ích kỷ đâu, mà phải nói là VÔ ĐẠO ĐỨC. Đừng nói chuyện cô ta đã cứu Kiều Xu vào phút chót để tẩy trắng, chắc gì đó đã không phải mưu kế mà cô ta với con bạn thân mất dại kia lên kế hoạch? :)) Haizzz dù logic truyện khiến mình thật sự muốn bóp cổ cả 4 nhân vật chính, nhưng mà :))) thấy kết cũng đáng đời :))))) Nếu bạn không đủ dũng khí theo đuổi đến cùng thì hạnh phúc không tới cũng là đúng thôi 🙂

    Đã thích bởi 1 người

    1. HangAh nói:

      Thật… Đọc mấy truyện như này muốn gào thét đm thích nói hộ ra cái, nếu đối phương ko thích thì ok trả dép bố về sau đó ngẩng cao đầu lên mà sống, đời còn nhiều ng rồi sẽ tìm đc ng tốt vs mình thôi. Muốn điên lên á

      Đã thích bởi 1 người

  21. HangAh nói:

    T đọc truyện này của nhà b từ hồi b mới edit luôn ấy :))). Và sau này thì cứ thỉnh thoảng nó lại hiện lên trong óc làm t ám ảnh cùng cực :). Ko biết nói gì hơn ngoài than thở đời trớ trêu, có trách chỉ có thể trách em gái song sinh vs bạn thân quá ác độc. Nói thật t ko hiểu đc cái tính xấu của nhiều phái nữ là ác đến tận cùng thế ấy. Biết trọng sinh là ảo tưởng nhưng vẫn mong 1 trong 2 trọng sinh và làm lại, hoặc ít nhất có phiên ngoại na9 hành hạ bà kia như thế nào nữa. Tiếc đoạn cuối na9 chỉ khóc mà ko thấy lộ ra giận dữ phẫn hận, nhưng t nghĩ chắc sau khi khóc xong ảnh sẽ cẩn thận suy nghĩ lại chăng?

    Đã thích bởi 1 người

    1. HangAh nói:

      Mà mấy truyện như thế này lại làm t nghĩ đến các truyện xuyên không sau khi chết và trọng sinh, theo t thì thế loại trọng sinh xem như 1 nửa SE rồi hoặc chỉ là 1 giấc mộng, thực tế thì làm gì đơn giản thế 🙂

      Đã thích bởi 1 người

  22. Truyện rất hay, rất cảm ơn bạn đã edit. Thật sự mình đọc xong mà trong lòng còn đọng lại rất nhiều cảm xúc, tất cả đều chỉ dừng lại ở hai chữ “giá như”. “Giá như” mà ta biết được điều đó sớm hơn một chút..

    Đã thích bởi 1 người

Gửi bình luận